Chị Katherine thân mến,
Tôi nhận ra rằng
những bài viết gần đây tôi gửi cho chị có thể mang một màu sắc khá ảm đạm. Thực
tế, tôi cũng không chắc liệu chị còn coi tôi là một “tiến bộ thực thụ” nữa hay
không.
Dù sao thì, đây là
một bài viết nữa, và tôi không thể nói rằng nó vui vẻ hơn chút nào. Tôi đang viết
về những cảm xúc của mình đối với nước Mỹ hiện nay, nhưng từ góc nhìn riêng của
tôi, ở Đà Nẵng. Tôi viết cho “bộ lạc” của mình -những người cấp tiến đang tuyệt
vọng (hãy thử xem phần bình luận dưới bất kỳ bài viết nào gần đây của Common
Dreams). Họ, giống như các gia đình mà tôi mô tả trong bài viết đính kèm Về Nhà Ăn Tết, đã chiến
đấu anh dũng trước những nghịch cảnh không thể vượt qua - trong trường hợp của
chúng ta, là nỗ lực xoay chuyển con thuyền quốc gia.
Nhưng điều đó là bất
khả thi. (Xin lỗi, đó là kết luận “không tiến bộ” của tôi). Tôi nghĩ rằng chúng
ta đang tiến vào một giai đoạn lịch sử mới, một giai đoạn tất yếu sẽ xảy ra khi
kỷ nguyên dầu mỏ giá rẻ kết thúc và nền kinh tế Mỹ rơi vào khủng hoảng. Việc
xây dựng các cộng đồng địa phương bền vững, hiệu quả và có sức sống sẽ là điều
thiết yếu. Nhiều người trong chúng ta đang tiếc thương cho một nước Mỹ mà ta từng
mơ ước và hy vọng - chúng ta cần nói về điều đó. Nhưng sau đó thì sao?
Tôi muốn viết nhiều
hơn, làm nhiều hơn để xây dựng các mạng lưới thực phẩm địa phương và những cộng
đồng đầy lòng trắc ẩn, thay thế cho nền kinh tế trao đổi do các tập đoàn thao
túng, cũng như sự chuyên môn hóa và thuê ngoài trong mọi khía cạnh của cuộc sống.
Để xây dựng một xã hội mới, chúng ta cần tập hợp tất cả năng lượng và sức sáng
tạo mà mình có. Chúng ta không thể lãng phí chúng vào những cuộc chiến vô
nghĩa.
Xin lỗi vì điều
đó.
Chúc chị mọi điều tốt đẹp nhất,
Virginia