12.1.08

SỐNG TRONG THẾ GIỚI VẬT CHẤT

 

Tôi trở về Mỹ từ Việt Nam vào năm 1996 với hai đứa con nuôi và một góc nhìn hoàn toàn khác. Hồi đó, gia đình tôi sống trên một trang trại nhỏ ở thung lũng Shenandoah, bang Virginia, và chúng tôi đang cố gắng hướng tới một lối sống bền vững. Trong suốt mười năm trước đó, vợ chồng tôi đã làm việc không ngừng nghỉ để biến một căn nhà nông thôn xập xệ và 13 mẫu đất hoang thành trang trại trong mơ của mình.

Trang trại nhỏ của chúng tôi có hai khu vườn lớn, một đàn gà nhỏ, cừu, dê, lợn, hai con bò sữa và một con ngựa mà chúng tôi đang cố gắng - dù không mấy thành công - huấn luyện để kéo xe. Chúng tôi chắc chắn là ăn uống rất đầy đủ, nhưng do không thể tránh khỏi thực tế của hệ thống phân phối thực phẩm ở Mỹ, trang trại của chúng tôi vẫn liên tục cần những khoản tiền mặt để mua các vật dụng cần thiết trong khi chúng tôi chỉ có thể bán sản phẩm nông trại với giá sỉ. Điều này khiến chúng tôi thấy khó khăn và bất công, nhưng sự phi lý trong cách suy nghĩ của mình chỉ thực sự lộ rõ sau chuyến đi đầu tiên đến Việt Nam.

Ở thành phố Nha Trang, nơi chúng tôi ở trong thời gian chờ hoàn tất thủ tục giấy tờ cho các con, những đàn bò nhỏ nhớn nhơ gặm cỏ bên lề đường. Ý tưởng xây hàng rào để gia súc có một cánh đồng riêng để ăn và… đi vệ sinh bắt đầu trở nên kỳ quặc khi tôi thấy những ông lão hì hục hốt phân bò từ mặt đường để bán làm phân bón. Ở đây, hầu hết cây xanh trong thành phố đều là dừa và thường cho trái để thu hoạch. Ở quê nhà, chúng tôi đã phải đổi sang một chiếc xe bán tải lớn hơn để dễ dàng chở gia súc ra chợ bán. Nhưng ở Việt Nam, những con lợn trưởng thành có thể đi đến lò mổ trên những chiếc xe đạp thồ hoặc xe máy, được chở gọn trong một cái rọ.

Những ngôi nhà ở Việt Nam, giống như nhà ở Mỹ trước năm 1900, hiếm khi có tủ quần áo. Tôi mất một lúc mới nhận ra rằng, nếu bạn chỉ có hai bộ quần áo - một bộ để giặt và một bộ để mặc - thì bạn thực sự không cần đến tủ. Tôi đã dành rất nhiều thời gian và công sức để học cách kéo sợi và dệt len từ lông cừu của trang trại mình để làm thảm trải sàn, bảo vệ lớp gỗ bóng loáng trong căn nhà nông trại đã được tu sửa lại. Trong khi đó, người Việt Nam chỉ đơn giản là dùng cây lau nhà ướt để lau sàn gạch men sản xuất trong nước - và thế là xong.

Một ngày nọ, một người bạn rủ tôi đi chợ trung tâm Nha Trang trên chiếc xe máy mà cô ấy dùng chung với tám thành viên trong gia đình. Tôi vẫn còn run rẩy sau lần đầu tiên tiếp xúc với giao thông Việt Nam ở TP.HCM, nhưng cũng đội mũ bảo hiểm xe đạp rồi leo lên xe. Đi được vài cây số - khi tôi vừa bắt đầu thấy bớt lo lắng - thì xe tắt máy. Hết xăng, mà xung quanh chẳng có trạm xăng nào! Không nói một lời, bạn tôi dắt xe vào lề, nơi một bà cụ đang ngồi sau chiếc bàn gỗ cũ kỹ. Cô ấy lấy ra vài ngàn đồng và mua một vỏ chai Jim Beam[1] đựng đầy xăng, đổ vào bình, rồi đưa chai rỗng lại cho bà cụ. Chưa đầy hai phút sau, chúng tôi lại lên đường.

Ở chợ, chúng tôi mua được mười chiếc bát ăn cơm bằng sứ với giá chỉ một đô la Mỹ - trong khi một chai nước súc miệng Scope phủ đầy bụi lại có giá quá đắt vì hành trình của nó kéo dài nửa vòng trái đất, khiến tôi cảm thấy không đáng để mua. Trong các quán ăn không có khăn giấy - nhưng lại có nước đóng chai. Vì sao? Bởi dù hầu hết các khu vực ở Việt Nam đều có nước máy, nhưng nước không đạt tiêu chuẩn để uống trực tiếp. Đó là lý do trà, nước đóng chai và - vâng - bia rất phổ biến. Điều này có vẻ lạc hậu đối với người Mỹ. Nhưng hãy nghĩ mà xem - có hợp lý không khi người Mỹ dùng nước tinh khiết để giặt giũ, tưới vườn và xả bồn cầu? Câu trả lời phụ thuộc vào góc nhìn của bạn, phải không?

Mười hai năm sau, người dân thành thị ở Việt Nam có nhiều cơ hội tiếp cận hàng tiêu dùng hơn và thu nhập trung bình cũng cao hơn. Ở Việt Nam, gầy gò thường đồng nghĩa với nghèo khó; ngày nay, một số người sống ở thành phố thậm chí còn hơi mũm mĩm. Nhiều gia đình có nhiều hơn một chiếc xe máy, và một số người siêu giàu thậm chí còn có ô tô. Quần jeans sản xuất hàng loạt, áo thun và giày cao gót đã thay thế áo dài truyền thống trong thời trang phụ nữ. Hầu như con phố nào cũng có quán internet.

Tuy vậy, bạn vẫn rất khó tìm thấy một người Việt nào để đèn sáng trong căn phòng trống. Bạn sẽ không bao giờ thấy một chiếc quạt chạy mà không có ai - thường là khách - ngồi trước nó. Những cốc nước uống dở không bị đổ xuống bồn rửa mà được tưới vào cây. Ở Việt Nam, dừa có thể mọc trên cây, nhưng tiền thì không - và mọi người hành xử theo đúng thực tế đó.

[1] Rượu Jim Beam được sản xuất từ 75% là Bắp (Ngô), 25% là lúa mạch và nước suối của vùng Bourbon, Kentucky, Mỹ.