Bạn sẽ chết.
Tôi không biết bạn
sẽ chết ở đâu và khi nào. Tôi chưa từng xem hồ sơ y tế của bạn, nhưng tôi có thể
khẳng định chắc chắn rằng: “Bạn sẽ chết.”
Việc bạn có đủ điều
kiện hưởng Medicare[1]
hay Medicaid[2]
không quan trọng. Việc bạn đã đóng đầy đủ phí bảo hiểm hay chưa cũng không quan
trọng. Thậm chí, ngay cả khi bạn chưa từng bị ốm một ngày nào trong đời - điều
đó cũng không quan trọng.
Bạn vẫn sẽ chết.
Dù các nhà quản lý
quỹ đầu tư thường cảnh báo rằng: “Hiệu suất trong quá khứ không đảm bảo kết quả
trong tương lai,” tôi vẫn tin vào lịch sử và khoa học trong trường hợp này -mọi
người cuối cùng đều chết.
Vậy thì khi có người
nói: “Tôi rất muốn nghỉ việc để theo đuổi ước mơ - nhưng tôi không thể, vì tôi
sẽ mất bảo hiểm y tế,” họ đang thực sự nghĩ gì?
Tôi nghĩ mối bận
tâm thực sự của họ là: Ai sẽ chăm sóc tôi nếu
tôi không thể tự chăm sóc bản thân?
Và câu trả lời của tôi là - chắc chắn không phải công ty bảo hiểm y tế của bạn!
Hệ thống chăm sóc
y tế ở Mỹ hiện nay được tổ chức và vận hành theo các điều kiện do Medicare và
các công ty bảo hiểm y tế lớn đặt ra. Rất, rất khó để được nhập viện. Các bệnh
viện chỉ tiếp nhận một tỷ lệ nhỏ trong số những người bệnh và người bị thương
đi qua cửa phòng cấp cứu của họ. Hầu hết các ca phẫu thuật ngày nay đều được thực
hiện dưới dạng ngoại trú. Áp lực từ các quy định về chi trả khiến các bệnh viện
buộc phải cho bệnh nhân xuất viện nhanh nhất có thể. Vì vậy, thực tế là ngay cả
khi bạn bị bệnh nặng hoặc bị thương nặng, bạn vẫn có thể phải dành phần lớn, nếu
không muốn nói là toàn bộ, thời gian hồi phục của mình trên một chiếc giường bệnh
được đặt ngay trong phòng ăn nhà bạn, bởi khả năng cao là bạn sẽ bị xuất viện
trước khi đủ khỏe để leo lên cầu thang về phòng ngủ của mình. Nếu bạn thuê xe cứu
thương đưa bạn lên tầng trên, bạn sẽ bị mắc kẹt ở đó trong khi vợ/chồng bạn tất
tả chạy lên chạy xuống với bữa ăn của bạn. Nếu may mắn, Medicare hoặc bảo hiểm
của bạn sẽ chi trả cho một dịch vụ y tế tại nhà để cử y tá đến vài lần một tuần
hướng dẫn vợ/chồng bạn cách thay băng sau phẫu thuật, hoặc một chuyên viên trị
liệu hướng dẫn bạn cách lết đến bô vệ sinh và tự tắm rửa. Điều đó sẽ rất khó
khăn cho vợ/chồng bạn, vì họ sẽ cảm thấy tội lỗi khi để bạn một mình mỗi khi phải
ra ngoài mua thuốc hoặc đi chợ. Có thể lần này bạn sẽ hồi phục hoàn toàn, nhưng
đến một lúc nào đó, bạn sẽ suy yếu dần cho đến khi tử vong. Vậy ai sẽ chăm sóc
bạn khi về già?
Sẽ là vợ/chồng của
bạn, người cũng đang già đi như bạn? Sẽ là con cái của bạn? (Đó là lựa chọn mà hầu hết
mọi người ở các nước đang phát triển tin tưởng.) Ngay cả những đứa con trưởng
thành có hiếu nhất ở Mỹ cũng gặp khó khăn lớn khi bố mẹ họ cần được chăm sóc, bởi
vì bản thân họ cũng bị ràng buộc bởi trách nhiệm tài chính và gia đình riêng của
mình. Bạn có thể trả tiền túi để thuê một điều dưỡng riêng. Nhưng bạn có thể
duy trì điều đó trong bao lâu trước khi tài chính cạn kiệt?
Khi vợ chồng tôi quyết định nghỉ việc, rời khỏi nước Mỹ và chuyển đến Việt
Nam để làm công việc tình nguyện, một trong những quyết định chúng tôi đưa ra
là từ bỏ bảo hiểm y tế. Đây không phải là quyết định mà chúng tôi đưa ra một
cách nhẹ nhàng; trước đây, chúng tôi chưa bao giờ tự nguyện sống mà không có bảo
hiểm.
Chúng tôi đã suy nghĩ rất kỹ về tình huống này: Chúng tôi có thể chi trả
cho dịch vụ y tế giống như bất kỳ người Việt Nam nào khác. Dù không phải là “chất
lượng hàng đầu”, nhưng cũng không tệ. Chúng tôi thà đóng góp trực tiếp cho hệ
thống y tế Việt Nam bằng cách tự chi trả cho dịch vụ chăm sóc sức khỏe của
mình, còn hơn là tiếp tục trả tiền cho các công ty bảo hiểm tư nhân.
Chúng tôi đã chọn chuyển đến Việt Nam khi cả hai vẫn còn ở độ tuổi 50 và đủ
khỏe để có thể làm được những công việc có ý nghĩa tại đây. Chúng tôi hy vọng rằng
khi sức khỏe suy giảm và không còn làm được nhiều nữa, thì những gì chúng tôi
đã tích lũy được - cả về tài chính lẫn thiện chí từ cộng đồng - sẽ giúp chúng
tôi tìm được người chăm sóc và có thể hỗ trợ họ về mặt tài chính. Đó là một kế
hoạch khá mơ hồ -và chúng tôi không dành quá nhiều thời gian để lo nghĩ về nó -
nhưng chính suy nghĩ đó đã giúp chúng tôi hình dung ra một cuộc sống mà trong
đó, “giữ bảo hiểm y tế” không phải là mục tiêu tối thượng.
Không còn nghi ngờ gì nữa - bạn sẽ chết.
Câu hỏi đặt ra là: Bạn có thực sự sống không?