Một bài luận khác
tôi đã viết trong thời gian tham dự Liên hoan Viết văn Mùa hè Iowa lần
thứ 21 vào tháng trước.
Một năm trước, tôi
cùng gia đình mình đã băng qua đường đổi ngày quốc tế và đến Việt
Nam với những danh tính hoàn toàn mới.
Con trai tôi, sinh
ra tại Việt Nam nhưng lớn lên ở Mỹ, chỉ nói được tiếng Anh. Khi vượt qua ranh
giới đó và trở về quê hương, danh tính của nó thay đổi từ “anh chàng
châu Á thấp bé, hài hước, thích tranh luận” thành “anh chàng Mỹ
cao ráo, giàu có, đẹp trai nhưng trầm lặng”.
Người chồng nội trợ
ít lời, thất nghiệp của tôi bỗng hóa thành một nhà hảo tâm Mỹ điềm
tĩnh, trầm lặng.
Còn tôi - một nhà
vật lý trị liệu có tư tưởng tiến bộ, tầng lớp trung lưu, tương đối cao ráo - bỗng
biến thành một người có quyền, có tiền, cao lớn với chiếc mũi đáng ghen
tị.
Thật kỳ lạ khi những
nữ tiếp viên quán bar Việt Nam cao ráo, xinh đẹp lại bước đến và vuốt mũi tôi với
ánh mắt ngưỡng mộ. Càng kỳ lạ hơn nữa khi tôi trở thành giảng viên
khách mời thường xuyên tại Đại học Đà Nẵng, chỉ vì tôi nói tiếng
Anh trôi chảy. Tôi cũng trở thành nguồn thông tin quý
giá cho các tổ chức nhân đạo quốc tế và những tay lướt sóng du lịch
- chỉ bởi vì tôi sống ở đây.
Điều gì
quyết định giá trị của một con người?
Vị trí, vị
trí và vị trí!