Đã hơn một năm kể từ bài đăng cuối cùng của tôi trên blog Steady Footsteps, mặc dù có khá nhiều bài viết mới trên blog khác của tôi, A View from Vietnam. Chúng tôi vẫn ở Đà Nẵng và vẫn bận rộn với công việc cải thiện cuộc sống cho những người khuyết tật ở miền Trung Việt Nam.
Công việc cộng đồng của chúng tôi cũng tiếp tục. Ở Đại Hiệp, bé Phước 4 tuổi bị bại não đã bắt đầu nói chuyện và vẫn đang cố gắng cải thiện khả năng kiểm soát cổ cũng như chức năng tay có hiệu quả hơn. Nhơn, cậu bé nhỏ nhắn 10 tuổi có vẻ mắc chứng rối loạn tuyến yên, đã thay đổi ngoạn mục từ một đứa trẻ yếu ớt, thiếu sức sống giờ trở nên năng động đạp xe khắp nơi nhờ sự giúp đỡ của chúng tôi! Xa hơn, tại Duy Xuyên, Trang đã đi xe máy một giờ mỗi ngày để trở thành “Thiên thần hộ mệnh” cho Hoa, một cô gái trẻ bị chấn thương sọ não dẫn đến khó khăn trong việc phối hợp vận động mà tôi đã theo dõi trong bốn năm qua. Dưới sự chăm sóc của Trang, Hoa đã bắt đầu nói chuyện, thực hiện được nhiều chức năng sinh hoạt hằng ngày một cách độc lập hơn trong nhà, và thậm chí lần đầu tiên sau bốn năm có thể ra ngoài cộng đồng trên chiếc xe máy ba bánh của Trang.
Cuối cùng, những nỗ
lực nhằm giúp đỡ các họa sĩ khuyết tật mà chúng tôi quen biết thành công về mặt
tài chính đã dẫn đến việc thành lập một doanh nghiệp có tên Công ty Họa Sĩ Đà Nẵng.
Nhờ những cố gắng của chúng tôi, tranh của Nguyễn
Tấn Hiên - một người bạn họa sĩ bị liệt tứ chi - hiện không chỉ được bán qua
chúng tôi mà còn được giới thiệu trên một phòng trưng bày trực tuyến khác có trụ
sở tại UAE: liborius-xu.com. Tuy nhiên, điều mà Hiền tự hào nhất trong năm nay
không chỉ là sự nghiệp hội họa, mà còn là hai sự kiện lớn trong cuộc đời: anh
và vợ, Lý, đã có một bé trai và một căn nhà nhỏ - một phòng ngủ của riêng mình!